Gửi Vào Kỷ Niệm - Lưu Chí Vỹ ft Dương Hồng Loan. 8. Em Đi Trên Cỏ Non - Dương Hồng Loan. 9. Nhớ Người Tình Xa - Dương Hồng Loan. 10. Câu Hò Điệu Lý Còn Đây - Dương Hồng Loan. 11. Hoa Tím Người Xưa - Dương Hồng Loan. Danh sách chương Tịnh Phi Dương Quan Chương 1 1 CHƯƠNG 1 Tác giả: Phong Lộng Edit: Nguyệt Cầm Vân Màn đêm lại dần dần buông xuống. Đèn đường bắt đầu sáng lên, thành phố từ từ trở nên yêu diễm mỹ lệ, ánh sáng vàng cuối chân trời, vẫn có chút hào quang mơ hồ nhàn nhạt, như ẩn như hiện, tựa như một dải lụa mỏng. Loading Chương 2 2 CHƯƠNG 2 Toàn quốc Nhựa PA (POLYAMIDE) tấm, cây - Q12, TP HCM - BC19, Thuận An, Bình Dương. Thread starter EC Việt Nam; Ngày gửi 10:36 Hôm nay; E. EC Việt Nam Thành viên cấp 1. 10:36 Hôm nay #1. Tham gia 10/11/21 Bài viết 408 Thích 0 Điểm 16. 10:36 Hôm nay #1. NHỰA PA (POLYAMIDE) 1. Đặc tính Lời bài hát: Hoa Cài Mái Tóc Ca sĩ: Đào Phi Dương Bài hát: Hoa Cài Mái Tóc - Đào Phi Dương Mẹ Việt Nam mắt ngời sáng quắt Nghe đâu đây tiếng vọng hòa bình Lệ nhạt nhòa đôi mắt long lanh nghe tin con vẫn còn ngày xanh Một cành hoa em cài mái tóc Anh đưa em qua quãng đường dài Về thành đô anh may áo cưới Ta thương nhau xây dựng ngày maị. [ĐK]: Tiêu điểm nhân vật - Võ Phi Dương - 12 nữ thần. +Tiểu sử: Lâm Việt Dương là 1 lão già 69 tuổi bị máy bay tông chết khi đang thẩm du. Linh hồn lão bay xuyên thời gian, qua 1 lần đầu thai rồi đến Việt Nam Linh giới nhập vào thân xác Võ Phi Dương. Võ Phi Dương là con trai của ĐẠi hỌc ĐÀ nẴng trƯỜng ĐẠi hỌc sƯ phẠm nguyỄn thỊ mỸ hẰng uẢn lÍ hoẠt ĐỘng giÁo dỤc phỊng ngỪa bẠo lỰc hỌc ĐƯỜng cho hj4SHd. Màn đêm lại dần dần buông đường bắt đầu sáng lên, thành phố từ từ trở nên yêu diễm mỹ lệ, ánh sáng vàng cuối chân trời, vẫn có chút hào quang mơ hồ nhàn nhạt, như ẩn như hiện, tựa như một dải lụa mỏng bao trùm lên người lẽ đi tới một góc phố ngập tràn bóng tối, dải lụa mỏng kia, vẫn bao trùm lấy biết nó sẽ không biến sẽ không khiến cho người ta phải đau, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta ấm áp, nó không có thực thể, chỉ là một loại mông lung tựa như có thể không cần để ý đến sự tồn tại của nó. Nhưng lại không cách nào thực sự không để không đời luôn luôn có một thứ gì đó, mà người ta vĩnh viễn không thể trốn mở cửa phòng, ném chìa khóa lên phòng xép giản đơn nhỏ hẹp như một tổ chim bồ câu, ngoại trừ vẻn vẹn chiếc giường chỉ đủ cho một người nằm, ngay cả muốn nhét thêm vào một cái ghế cũng không dễ tôi thì cần gì một cái ghế chứ? Nơi này chật chội đến nỗi không thể chứa thêm người khác, nguyên bản chính là chỉ thuộc về giày, nằm lên giường ôm lấy đầu gối, co người lại, tôi biết, tôi sẽ lại bắt đầu lặng lẽ rơi hai nói đàn ông rơi lệ là một sự sỉ nhục, tôi đã từng, rất đồng ý như như, tôi có thể giống anh hai, lớn lên cao lớn như vậy, có bờ vai rộng như vậy, được nhiều ánh mắt tán thưởng ngưỡng mộ đuổi theo như vậy, được nhiều cô gái tươi cười vây quanh, có lẽ, tôi sẽ vĩnh viễn đều cảm thấy rơi lệ, bất quá chỉ là một sự sỉ hai nói đàn ông đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, tôi thực sự đã từng rất đồng ý điều nên anh ấy thực sự đã đổ máu, nghe nói trước khi chết, máu chảy khắp đàn em đưa anh vào bệnh viện, hai tay cũng nhuộm đầy máu, y tá đặt anh lên giường bệnh, trên giường cũng đều là nghĩ cho dù vào thời điểm ấy, anh hai cũng không chảy một giọt nước mắt. Vậy nhất định là phi thường dũng cảm, oanh liệt đến mức khiến cho tất cả chú bác và đám đàn em phải cảm động, bọn họ đã không đi theo nhầm nói cuối cùng giữa anh hai và tôi, rất đơn ấy nói, “Anh thực sự không hiểu.”Lúc đó tôi chưa biết anh sẽ một đi không trở về, chỉ nghe mà không nói lời thực cho dù tôi hiểu, có lẽ cũng sẽ không nói được lời anh lại hiểu được?Anh hai, anh không ở trong cuộc, sao có thể hiểu được?Làm sao hiểu được, em, và An không phải là em không muốn nói, chỉ là em không nói những chuyện mà ngôn ngữ khó có thể biểu đạt, tôi nghĩ trên đời có những từ còn chưa được liệt vào từ điển, nhưng lại khắc rất đau vào lòng người, đến nỗi người biên soạn cũng không chịu nhập vào từ nói không nên lời, tôi lựa chọn rơi không phải là sỉ nhục, chỉ là một loại phương ngôn từ trở nên thiếu sức sống, tôi thực sự hi vọng có cái gì đó, có thể thay tôi chảy xuôi những điểm điểm tích tích đến khi dùng đầu ngón tay chạm đến giọt ẩm ướt trên gương mặt, tôi mới có thể xác định được mình kỳ thực chưa quên muốn quên, lại không muốn quên, thì ra đều còn khắc ghi tất khắc cùng đơn giản, giống như chữ khắc trên mặt đá, có điều chỉ là hai đã từng hỏi An Nhiên, “Chữ nhiên’ trong an nhiên nhập thụy’ phải không?”“Không, chữ nhiên’.” An Nhiên xé xuống một góc nhỏ từ vỏ hộp thuốc lá, viết cho tôi xem, “Nhiên, chữ nhiên’ trong từ nhiên thiêu’.”an nhiên nhập thụy đi vào giấc ngủ bình nhiên thiêu chữ “nhiên” này đồng âm khác nghĩa.Tôi đã hiểu, “Chữ nhiên’ kia có ánh sáng?”“Đúng, chữ nhiên’ kia có ánh sáng.”Tôi trước tôi thật quá ngây chỉ biết ánh sáng, lại quên mất điều kiện tiên quyết để có ánh sáng, là thiêu thiêu, kỳ thực là một loại thiêu Nhiên rất đẹp trai, nếu như tôi là thi sĩ, sẽ không tiếc đem tất cả hình dung từ có trên đời để miêu tả tiếc, tôi không phải thi chỉ biết hai chữ, đẹp trai, dường như đây là đại biểu cho đánh giá của tôi về An Nhiên, chí ít là đại biểu cho đánh giá của tôi về vẻ ngoài của đến tận bây giờ, đọc qua các loại báo chí hình hình thức thức, tôi mới hiểu được, thì ra ca ngợi một người, chỉ dựa vào thị giác, cũng có thể có nhiều thủ pháp như tuấn, điển trai, dáng vẻ bất phàm, phong độ phiên phiên, gợi cảm, tràn đầy lực hấp dẫn…Nhiều lời ca tụng như vậy, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng đó là một vị hoàng tử từ phương xa đến đính ước, tôi thiếu chút nữa đã tưởng rằng anh là xuất thân thanh bạch, như cánh chim bay trên bầu trời xa xôi chưa từng lây dính hồng trần, chứ không phải là tân trùm hắc đạo lãnh khốc kia, không phải người ấy, người đã từng xuất hiện trong cuộc đời tôi – An ca ngợi anh đã đứng trên đỉnh cao, nắm trong tay quyền thế sáng chói, làm hoa mắt người trong thiên ngợi anh đi, An Nhiên quyền lực như mặt trời ban ngợi anh, tà mị, có khí chất, trời sinh An đại công tử có khí khái vương không phải là An Nhiên của còn đứng sau lưng tôi bất cứ lúc nào, nhìn tôi chờ xem tôi có muốn ngồi xe đi ra ngoài giải sầu hay còn cầm cuốn sách thật dày, nhíu mày, cố chấp đọc từng câu từng chữ, sau đó quay đầu lại liếc nhìn tôi, mang theo một tia quở trách nói, “Quân Duyệt, khi nào thì cậu mới có thể tu tâm dưỡng tính?”Không phải là người ấy, bắt tôi học thuộc từng chữ Tiếng Anh, khi tôi nhịn không được mà lớn tiếng kháng nghị, An Nhiên lại vươn bàn tay to lớn ra vỗ về người tại sao lại có thể thay đổi nhiều như vốn tưởng rằng ẩn giấu đằng sau tấm mặt nạ là bản tính, sau đó mới phát hiện, đằng sau tấm mặt nạ, chỉ là khuôn vốn tưởng rằng bên dưới khuôn mặt là bản tính, sau đó lại phát hiện, bên dưới khuôn mặt, bất quá chỉ là tâm phế tim phổi.Bên dưới tâm phế là bản tính sao?Không có một ngày, ngươi hiểu ra rằng, phía sau bản tính, còn có một tầng bản tính nhỏ thực sự rất lộn chưa từng dọn dẹp hẳn áo cùng báo chí chất ngổn ngang ở đầu giường, thuận tay rút ra một tờ, cũng có thể nhìn thấy tên Duyệt, cậu trốn không chữ lớn như vậy, in màu đỏ, gai mắt đến dọa mặt báo nào cũng có, mỗi ngày đều có, từ trung tâm phồn hoa đến thành nhỏ xa xôi, tôi ngạc nhiên vì anh nguyện ý tiêu tốn nhiều tiền bạc như vậy, ngày này qua ngày khác, nhắc đi nhắc lại một sự thực không cần phải nhắc tất chứ, An biết tôi trốn không đã hai bàn tay trắng, còn anh, lại sừng sững quân lâm thiên sao có thể trốn?Tôi khóc trong căn phòng nhỏ của đến không còn lại gì, hẳn là sẽ kết cách lâu như vậy, tôi cuối cùng cũng học được cách kiến hảo tựu thu*.*cảm thấy gần đủ thì liền buông tay, phải hiểu rõ chừng mựcKhóc đủ sẽ ngừng lại, không để dấu tích xuất hiện trên mặt vào ngày Lan là một nơi rất yên bình, Sang Đạt là một công ty rất nhỏ, nếu như mang một đôi mắt đỏ hồng đi làm, nhất định sẽ có đồng sự tò mò truy họ sẽ hỏi, “Tiểu Tiêu, cậu khóc sao?”“Tại sao lại khóc?”“Thất tình sao?”“Nhớ nhà sao?”Bọn họ không biết tôi không phải họ Tiêu, bọn họ cũng không biết, tôi đã không còn điểm máu anh hai chảy khắp mặt đất, nhà của tôi cũng đã tan biến thành mây khói đình bá chủ của hắc đạo thường đều như thế, bên ngoài rực rỡ huy hoàng, kỳ thực bất quá là lưu huỳnh hỏa dược, chỉ cần một ngọn lửa rơi xuống, sẽ nổ ra pháo hoa chói lọi kinh sợ thế tôi cho rằng thời kỳ rực rỡ huy hoàng có thể duy trì rất lâu, chí ít có thể tồn tại cả đời này, cho nên ông đem tôi giao cho anh khi lâm chung, ông nói, “Quân Duyệt, đi theo anh hai, nó sẽ chăm sóc con. Đời này kiếp này, các con đều là anh em.”Mẹ đối với người anh trai cùng cha khác mẹ này của tôi lại không hề tin tưởng, trước khi lâm chung, đã để lại cho tôi một lời nói, “Anh em ruột cũng còn có lúc xa cách, huống chi con và Quân Kiệt. Quân Duyệt, đi theo An Nhiên đi, nhà hắn từ đời ông nội đã theo ông con đi tranh đấu thiên hạ, vào sinh ra tử, mấy đời giao tình. An Nhiên nếu có một chút lương tâm, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”Hai người mạnh mẽ, một thư một người là Hà lão đại giang hồ hô mưa gọi gió, một người có cha và ông nội đã từng hô mưa gọi gió – Hà nhị phu nói khi lâm chung của hai người, cuối cùng đều đã sai hai không chăm sóc tôi một đời một kiếp; anh ấy đã chảy tẫn giọt máu cuối cùng, oanh oanh liệt liệt ra Nhiên cũng không chăm sóc tôi, anh đoạt đi tất cả mọi thứ của anh hai, cũng đoạt đi tất cả của tôi, sau đó mua chuộc báo chí, bố cáo thiên hạ, nói sáu chữ Quân Duyệt, cậu trốn không nói khi lâm chung này, quá sai làm rất tốt, cuối cùng cũng không ra khỏi cửa với cặp mắt trong căn phòng nhỏ đi ra, mua bữa sáng bình thường nhất, vừa đi vừa vội vàng nhai nuốt. Đằng trước đằng sau, cảnh tượng đô thị hối hả, dòng chảy tấp nập xô bồ của cuộc sống. Tôi dễ dàng tan hòa vào trong đó, ẩn mình trong biển người mênh mông mờ mịt, ăn bữa sáng của mình, khi đi ngang qua sạp bán báo, ngó qua những tờ báo mới nhất trong ngày đang được bày trên ở công ti dưới lầu đã rất quen thuộc với tôi, khi nhìn thấy tôi lại gật đầu mỉm vừa mới đến nơi này, ông thường dùng biểu tình cổ quái để chăm chú nhìn chủ nhắc nhở về tôi, người này, là một cậu ấy cười chuyển lời lại cho tôi, tôi không để ý chỉ cười rộ mắt già nua lờ mờ kia, thì ra lại sắc bén như vậy, có lực nhìn thấu đến muốn dùng thị lực rất tốt của tôi để đổi lấy cặp mắt vậy, biết đâu, khi lần đầu tiên nghe thấy câu “Chữ nhiên’ trong từ thiêu đốt’” kia, tôi sẽ lùi lại thật xa, lùi thật xa vào trong bóng tối, ẩn giấu thân hình, nín lại hơi thở, cho đến khi tôi quên cái gì là ánh sáng, cái gì là thiêu tiếc, không có biết lên lầu thì chạm mặt ông chủ, liền cùng ông đi xuống cầu chủ nói, “Tiểu Tiêu, tháng sau, cậu bắt đầu qua bên bán hàng đi.”Tôi nói, “Tôi vẫn muốn ở trong công ty trông coi hàng hóa, rèn luyện một chút.”“Đã trải qua rèn luyện tạm ổn rồi.” Ông chủ cười nhìn nhìn tôi, vỗ vai tôi, “Cậu ngoại hình xuất chúng, làm người bán hàng sẽ rất có thành tích.”Tôi không lên tiếng, để ông ấy tự tán dương tự thân thiết mà vỗ lên bả vai như là hai năm trước, điều đó sẽ không có khả năng phát ông ấy trước khi chạm vào tôi, sẽ bị An Nhiên lạnh lùng ngăn khi ông ấy lại gần tôi, sẽ bị anh hai điều tra rõ lai lịch của mười tám đời tổ tông, cho dù tìm không ra tỳ vết gì, cũng sẽ khinh thường mà nói một câu, “Quân Duyệt không thích giao tiếp với những kẻ vớ vẩn.”Nhưng tôi không phải là Hà Quân Duyệt, tôi là Tiểu nên ông ấy có thể biểu đạt thân thiết với tư cách là ông chủ, vậy nên, ông đã hạ quyết định, tôi chỉ đành ngậm hết cầu thang của tầng năm cũ nát, tấm biển công ty treo nghiêng trên cửa sắt đã ở phía cuối hành trầm mặc đi theo sau ông chủ, bước trên hành lang gạch đầy bụi, cân nhắc xem có nên từ chức hay hàng phải tiếp xúc nhiều với người ngoài, tôi không muốn biết quá nhiều người, lại càng không muốn giao tiếp lấy lòng khách với tiền bạc, từ nhỏ tôi đã được học cách sử dụng như thế nào, nhưng chưa từng được học phải làm thế nào để lấy được từ trong tay người không muốn đi đuổi theo từng nhà để chào hàng, nhưng nếu từ chức rồi, thì biết đi đường nào?Tôi suy nghĩ đến có chút nhập thần, tới trước cửa công ty, mới phát hiện ra không lẽ dòng máu đang chảy trong người suy cho cùng vẫn là của cha mẹ, trực giác nguy hiểm của xã hội đen có di truyền đến tôi một chút, thần kinh tôi tựa hồ bị cái gì đó hơi hơi khều một cái, không chút do dự xoay người đến cửa cầu thang, hai người đàn ông xa lạ tươi cười thân thiết lễ phép nghênh đón, “Nhị thiếu gia, An tiên sinh muốn gặp ngài.”Tôi sửng sốt một thoáng, kìm lòng không đậu mà bật một vở kịch cũ đầu đặc sắc gay cấn, đầy hi vọng, quanh co một hồi, đột nhiên xoay ngoắt một trăm tám mươi độ, làm chấn động lòng người xem, kết cục, lại xưa như trái quay đầu lại, nhìn phía cuối hành lang, ông chủ đã không thấy tung tích, không biết đang ở góc nào đằng sau cánh cửa công ty kinh hoàng run rẩy, hai gã đàn ông xa lạ, đi đằng sau tôi như thú săn.“Nhị thiếu gia, An tiên sinh đang chờ.” Người phía trước lại nói, câu chữ nho nhã lễ quay đầu lại, lẳng lặng nhìn là người làm việc cho An gia, ngươi gọi ai là thiếu gia?Hà Quân Duyệt, chỉ là nhị thiếu gia của Hà gia, cậu không phải họ tốt tính để mặc cho tôi đánh giá, chờ hai người đồng nghiệp đã tiến sát tới phía sau tôi, mới nhẹ nhàng nói, “Nhị thiếu gia, hà tất phải muốn chúng tôi động thủ, Hà gia quá khứ dù sao cũng có uy tín danh dự, chúng tôi không muốn làm khó dễ cậu.”Hắn thực sự không muốn làm khó, nói xong lời này, lại vẫn cho tôi thời gian ba giây ngắn ngủi để đầu ba giây, hắn nhẹ nhàng bật tay cái “tách”.Hai cổ tay bị một bàn tay xa lạ nắm trụ, bắt chéo sau lưng, tôi bình tĩnh đến bất thang tầng năm, tôi vừa mới từng bước đi lên, bây giờ, lại lảo đảo loạng choạng, từng bước đi dưới lầu, liền bị nhét vào trong một chiếc xe có rèm che bên đường, suốt quá trình xe chạy, tay vẫn bị túm người xa lạ, lạnh lùng nắm Nhiên, tay của tôi rất tôi từng nói, anh sẽ hảo hảo chăm sóc đã từng nói, “Quân Duyệt, cho dù chỉ là một mảnh lá cây rơi xuống, cọ lên người cậu, tôi cũng sẽ đau lòng.”Nhiều năm như vậy, anh đều chỉ lặng lẽ nhìn tôi, điềm ngôn mật ngữ ít đến đáng như vậy, cho nên chỉ vài câu chữ đó, tôi đều ghi nhớ kỹ toàn tới bây giờ, không có lá dù có, anh hẳn là cũng sẽ không còn đau lòng nữa. Truyện Tịnh Phi Dương Quang của tác giả Phong Lộng là đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, gia tộc hắc đạo thời trước bị lụi bại, con út của Hà gia là Quân Duyệt ngây thơ khờ dại tùy hứng, từ ngày sinh ra đã được nghìn vạn người nâng trong lòng bàn tay, sau khi mất đi sự bảo hộ của cha và anh trai, phút chốc chỉ còn lại hai bàn tay người đã từng là luyến nhân kiêm vệ sĩ – An Nhiên anh tuấn chói mắt, lại dùng thủ đoạn hơn người trở thành tân hắc đạo đế vương. Tháng Tám 25, 2010 bởi yatoki Tịch phi dương quang – 并非阳光 ———————- Quà tặng đặc biệt dành cho bạn Roy ———————- Tên gốc Tịch phi dương quang – 并非阳光 Tác giả Phong Lộng Thể loại hiện đại đô thị, ngược tâm, HE Cặp đôi An Nhiên x Hà Quân Duyệt Tình trạng hoàn Edit + Beta Ya ——————————– Đôi lời Cái này, không phải là do tớ ham đã để ở trên, đây là quà tặng dành cho bạn tớ, hôm nay sinh nhật nó trùng ngày với bạn Ki nhá ^^ Mà lần trước nó dụ dỗ tớ edit cái này rồi. Và tớ đã từ chối. Lý do? Bạn Hà Hoa Khứ edit rồi. Tớ cũng đã đọc rồi. Hình như bạn ấy dịch, tất nhiên bản dịch sẽ chính xác hơn chuyển ngữ nhờ chương trình dịch. Và quan trọng hơn, bạn ấy dịch rất hay, tớ tự thấy mình không thể bằng bạn. Nếu edit, tớ sợ sẽ có một số bạn không thích, tớ sợ bị người khác ghét 😦 Nhưng bạn tớ cứ đòi, mà edit chỉ có 2 người coi thì … hơi bị buồn. Thế là nó bảo nếu vậy thì đặt pass. Vậy nên mặc dù sẽ phiền bạn nào muốn xem phải gõ gõ, tớ vẫn sẽ đặt pass truyện này. Bạn nào muốn xem thì để mail lại để mình gửi pass ^^ mày pass như m yêu cầu, không dấu, có dấu cách để thấy nhiều chấm cho hoành tráng xD đề nghị lần sau chọn 1 ngày thôi, ko có ngày âm ngày dương gì hết >”< *Tớ đã bỏ pass nên các bạn khỏi hỏi nữa nha* ————————— Mục lục Chương 1, chương 2 phần 1 xem ở blog của bạn Hà Hoa Khứ Chương 2 phần 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 1 2 Posted in Tịch phi dương quang Thẻ Tịch phi dương quang, đam mỹ 54 bình luận Mặt trời lên cao, tôi cuối cùng cũng uể oải tỉnh mắt ra, liền có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn của An Nhiên, thực sự là một điều vô cùng hạnh không phải vừa mới tỉnh dậy, mà là đã xong xuôi không ít công việc, tính toán thời gian, mới từ thư phòng trở về tôi đã tỉnh, theo thói quen cúi đầu xuống, trao một vòng hôn môi mãnh liệt, cắn môi tôi đến ẩn ẩn phát đau.“An Nhiên, đủ rồi…”“Xuỵt,” An Nhiên nói, “Tôi mới là người làm chủ.”Ngữ khí thật độc thực sự, đã thay đổi rất rất tôi đến thở hồng hộc, lại xốc chăn lên, chui vào trong cả phải chứ? Đêm qua nếu như chiếu theo cấp độ lao động mà nói, đã thuộc loại cường độ lao động quả, anh thực sự làm, ở dưới lớp chăn thuần thục lưu loát lột áo ngủ của tôi, ném lên mặt bắt được bàn tay của anh đang sờ loạn đến đùi, nỗ lực lảng sang chuyện khác, “Có phải hôm nay Thành Cung Lượng lên máy bay không?”“Quân Duyệt, tôi muốn cấp cho cậu thêm bốn chữ đánh giá nữa không thể dung nhân*,” An Nhiên nói, “Tiểu Lượng đã ra sân bay rồi, tôi để A Kỳ lái xe đưa cậu ấy đi.”*không thể dung nhân không thể tha thứ cho kẻ khácNgày ấy bọn A Kỳ nhặt về được một cái mạng nhỏ, hoàn toàn là nhờ vào An Nhiên mang theo anh em tới ứng cứu kịp khi cứu được Lâm Tín A Kỳ, An Nhiên mới biết Mẫn Nhi đã mang tôi đi, biết không hợp lý, liền vội vã đuổi đến biệt chút trì hoãn như vậy, hại tôi một mắn chỉ là thương tổn phần mềm.“Bất quá, cũng tốt,” An Nhiên sờ sờ vành tai tôi, bên môi nhiều thêm chút ý cười, “Cậu cuối cùng cũng hiểu được cái gì là ghen.”An Nhiên nói, “Trước kia, cậu chưa từng đem những chuyện này đặt vào trong lòng, tôi ở một bên bốc hỏa lên, cậu vẫn thong dong bình thản như thường, một bộ dáng vẻ đốc định như tôi chỉ có thể cần cậu.”Tôi hỏi vặn lại, “Chẳng lẽ hiện tại không phải chỉ có thể cần tôi sao? Cả ngày bới móc lỗi sai ngày trước của tôi, lẽ nào anh đã từng vì tôi mà ăn dấm chua?”Đột nhiên kêu to một Nhiên rất quá phận, cứ như vậy không hề báo trước, xỏ xuyên áp bách tôi, vừa ở trên nói, “Đương nhiên có, tôi ăn dấm của Lâm Tín, không biết đã ăn bao nhiêu lần.”Tôi rất kinh ngạc, “Có cái dấm gì mà ăn?”Không biết tại sao đột nhiên anh lại nảy sinh hung ác, dụng lực đụng sâu một cái, cơ hồ khiến tôi hồn phi phách lúc sau, mới nói, “Cậu khi đó, đừng nói là Lâm Tín, ngay cả ở trong quán bar, cũng không biết đã có bao nhiêu người âm thầm để mắt đến cậu. Mỗi lần cậu đi quán bar, tôi lại tức đến phát điên.”Còn tưởng rằng anh chỉ là giận tôi uống rượu hại thân, thì ra còn có việc bị anh lộng đến vừa đau vừa đầy, thở dốc cũng không có hơi nửa ngày, mới đứt quãng nói được một câu, “Tức đến phát điên, anh có thể nói với tôi a.”Một câu này, còn không bằng đừng Nhiên như trừng phạt, bất ngờ đĩnh đến nơi sâu hét lên thất chịu không nổi anh chuyên chế như vậy, như bá vương, mỗi lần bị anh đè ép, tôi liền trở thành con dân đáng thương dưới sự thống trị của hoàng mắt An Nhiên nhìn tôi, có chút không lành, “Đã nói với cậu vô số lần, không được đi quán bar uống rượu. Cậu đã từng nghe qua dù chỉ một lần?”Lại là tôi sai?Chỉ có thể ngậm giờ khác với ngày xưa, anh thực sự đã trở thành An lão đại, oai phong một cõi trong hắc đạo, khi làm việc chính là nói một không nói thể đấu cùng anh, chỉ có một cái Trữ Thư dã tâm bừng bừng mà Quân Duyệt nào dám đấu cùng An lão đại, một phút bất cẩn, long nhan đại nộ, không phải chuyện trên giường đùa một hồi, tôi dở sống dở chết, anh lại thần thanh khí sảng, ôm tôi vào trong lòng, hỏi như thẩm vấn, “Hôm qua cơm tối ăn bao nhiêu? Canh cá có uống không?”Tôi lập tức lảng sang chuyện khác, “Lâm Tín đã trở về chưa?”An Nhiên trầm mặt liền cúi đầu, không dám lên lâu sau, An Nhiên mới nói, “Lâm Tín đã gọi điện về, sau khi an bài hết thảy cho Mẫn Nhi ở đó, hắn dự định thuận tiện đi Châu Âu nghỉ phép, nghỉ ngơi một thời gian. Ngày ấy sống mái với Trữ Thư, hắn cũng đã trúng hai súng, hẳn là nên tĩnh dưỡng.”Tôi thấp giọng, hỏi anh, “Mẫn Nhi có phải thật sự sẽ không trở về nữa?”An Nhiên một hồi không lên tiếng, sau đó thở dài, “Cô ấy không muốn nhìn thấy chúng ta nữa.”Tôi cũng như anh thở dài một tiếng, dựa vào ***g ngực dày rộng của An Nhiên, phát ngốc một hồi, mới nói, “Không thể ngờ được Lâm Tín lại là người đã giết anh trai tôi.”Mặt ủ mày nói, “Anh hai nếu như ở trên trời có linh, không biết liệu có trách tôi không giúp hắn báo thù hay không.”An Nhiên hỏi, “Cậu muốn giết Lâm Tín?”Tôi lắc Nhiên nói, “Quân Duyệt, anh cậu chết trong tay Lâm Tín, cậu không giết Lâm Tín báo thù, có phải cậu cảm thấy mình đã thả cho Lâm Tín một đường sống?”Tôi suy nghĩ một hồi, thành thật gật Nhiên hỏi, “Cậu biết không? Lâm Tín đã từng thả cho cậu một đường sống.”Tôi hỏi An Nhiên, “Là khi ở trung tâm giải trí, khi hắn làm việc bên cạnh tôi?”“Không, sớm hơn.” Trên mặt An Nhiên hiện lên biểu tình hồi tưởng, mở hai tay ra, ôm lấy tôi khe khẽ đung đưa, rất thoải nói, “Nhớ ngày đó, Lâm Tín vốn có gia thế hắc đạo, lại giết lão đại Hà gia, thanh thế nhất thời vô lượng. Nhổ cỏ nhổ tận gốc, nguyên bản chính là thông lệ của hắc đạo, hắn lại cố ý không quan tâm đến hành tung của cậu, cho cậu một cơ hội chạy trốn.”An Nhiên nói, “Khi đó tôi vừa mới tới chỗ Mẫn Nhi dưỡng trọng thương, chưa xông vào cuộc. Nếu như Lâm Tín lúc ấy muốn làm gì với cậu, tôi thực sự bó tay bất lực.”Nhắc tới việc này, tôi lại nhớ tới điểm mình không minh như Lâm Tín giết anh hai, vậy người nắm giữ giang sơn này hẳn phải là Lâm Tín mới đúng, vì sao trong nháy mắt, lại đổi thành một An Nhiên vô danh tiểu tốt?Tôi lấy việc này ra hỏi An cánh tay An Nhiên xiết chặt, ghìm đến nỗi tôi phải thất kêu một hỏi, “Cậu thực sự muốn biết?”Tôi gật Nhiên nói, “Cậu biết rồi, sẽ hối hận.”Tôi kiên trì muốn anh Nhiên nhàn nhạt trả lời, “Rất đơn giản, Mẫn Nhi ra mặt, Lâm Tín nhượng quyền.”Tôi quả nhiên hối mũi của Mẫn Nhi này, thực sự đủ cố ý nói, “Vậy không phải quá đơn giản ư? Những người bên dưới trong hắc đạo, bọn họ cứ như vậy chịu phục sao?”An Nhiên cười đáp, “Không phục, tôi tự nhiên có thủ đoạn làm cho bọn họ phục.”Nụ cười mỉm này của anh, mang theo sát rùng mình một cái, vội vàng dừng lại chủ đề có phục hay không, lại hỏi, “Mẫn Nhi đồng ý ra mặt, tôi có thể hiểu được. Nhưng mà Lâm Tín, vì sao hắn lại đồng ý nhượng quyền chứ?”An Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn nói, “Đại khái cũng cùng một lý do với việc đã tha cho cậu một con đường sống sau khi giết Hà Quân Kiệt.”Tôi cái hiểu cái không, nhíu mày hỏi, “Lý do gì?”An Nhiên cười lớn.“Quân Duyệt,” Anh nói, “Tôi thích điểm ngu ngốc này của cậu.”Cắn cắn môi tôi, lại hôn đến gần như ngạt có khí tức của An Nhiên, dũng mãnh tràn vào buồng quên hết tất cả, càng sớm quên luôn Lâm có người nào khác, cái gì cũng đều không thảy chỉ có An như thế gian rộng lớn vô biên, con người muốn nhìn thấy được, nhất định phải có ánh có ánh sáng, thế gian dẫu đẹp hơn nữa, cũng không thể nhập được vào trong đời có lẽ thực sự có tình yêu hoàn mỹ, nhưng chỉ e không phải mọi người đều có phúc hưởng Nhiên và tôi, đều không hoàn mỹ, yêu thương nhau sâu sắc, tới gần bên nhau, tổn thương lẫn vì chúng tôi, đều tịnh phi dương quang đều không phải là ánh mặt trời.Mà chỉ là ngọn cho dù như vậy, cũng đã đủ, để trở thành ánh quang mang duy nhất, trong sinh mệnh của đối đều không phải là ánh dương quang, nhưng họ là tia sáng duy nhất trong cuộc đời nhau, vậy là đủ rồi nhỉ Làm tổn thương nhau cũng chỉ vì quá yêu, đánh đổi rất nhiều để có thể được ở bên nhau trọn đời, cũng đáng giá phải không? Tác giả Phong Lộng 风弄 Thể loại Đam mỹ, hiện đại đô thị, ngược tâm, ngược luyến tàn tâm, có H, cường công cường thụ, nhất thụ nhất công, HE. Văn án Đại gia tộc hắc đạo thời trước bị lụi bại, con út của Hà gia là Quân Duyệt ngây thơ khờ dại tùy hứng, từ ngày sinh ra đã được nghìn vạn người nâng trong lòng bàn tay, sau khi mất đi sự bảo hộ của cha và anh trai, phút chốc chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Mà người đã từng là luyến nhân kiêm vệ sĩ – An Nhiên anh tuấn chói mắt, lại dùng thủ đoạn hơn người trở thành tân hắc đạo đế vương. Quân Duyệt mai danh ẩn tích, quyết định chạy trốn quá khứ hiển hách và tình cảm khắc cốt ghi tâm khi xưa. An Nhiên thì ngược lại, phát thông cáo khắp nơi, điều động thủ hạ, phát thệ không cho phép Quân Duyệt trốn thoát. Truy đuổi và bị truy đuổi, Chinh phục và được chinh phục, Một đoạn ái tình cùng hào quang, nửa đoạn ngăn trở trước kia đã chấm dứt thế nhưng, An Nhiên bị cường ngạnh chấp nhất, dùng âm điệu vướng mắc dây dưa mơ hồ, rốt cuộc tiếp tục lún xuống... - Review của bản thân Lại là một bộ ngược luyến, ngược tâm hơi nặng. Đọc truyện này cảm giác ngược hơi dừng lại thì chương sau yên tâm, tim bạn sẽ bị ngược hơn nữa. Cảm giác lớp sau đè lớp trước rất tê tâm liệt phế, cảm giác giống như thụ bị vứt bỏ nhưng lại không phải như vậy. Yêu sao phải khổ tâm và dằn vặt nhau như thế? Ám ảnh mình câu hỏi này mãi không giải đáp được => Bộ này hay và mình cực kì ức chế Thụ không phải văn nhược, thụ đủ hiểu chuyện chỉ là tính tình vô tâm tùy hứng, và ai dưỡng ra, nếu không phải cha và anh trai thì cũng 1 phần công chiều thành tính. Sinh ra trong hắc đạo nhưng gì cũng không biết, thì không chết mới lạ. Tuy nhiên mình vẫn không thể chấp nhận được những gì công làm, anh bảo anh vì người anh yêu tập dần cho cậu ấy sao? Anh đủ khả năng, đủ nghị lực sao không tiếp tục sủng em ấy. Rõ ràng một phần thâm tâm anh có hận nên muốn trả, anh chỉ lấy cớ mà thôi. Anh giận gì, hận gì, tức gì, em ấy cũng đã chịu, đọc rồi nghĩ, anh quả thật quá biến thái thôi! Các nhân vật phụ hùa vào chửi em thụ nhưng theo mình em ấy không sai gì, không biết không có tội, nếu như các người nói sớm điều trong lòng ra, tất cả sẽ không đi đến bước đường này. Các người chỉ đến cùng mới nói, rồi đổ em ấy là ngu xuẩn, mình đến cùng không hiểu ai ngu hơn? Không lẽ không biết tức là ngu? Người chẳng phái thánh, không nói sao biết chứ... Ức chế! Mình ức chế cho em thụ, vốn đã đau khổ lại còn phải gánh thêm mấy cái tội danh, ừ thì không biết có tội của không biết nhưng vầy thì hơi quá! Thể loại đam mỹ tiểu thuyết, hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, HE Edit Nguyệt Cầm Vân Hà Quân Duyệt là con trai út của Hà gia, một gia tộc hắc đạo bụi bại. Từ lúc sinh ra đã được nghìn vạn người nâng trong bàn tay, nhận hết sủng ái nhân gian. Nhưng sau khi mất đi sự bảo hộ của cha và anh trai thì chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Mà người từng là luyến nhân - An Nhiên mang gương mặt anh tuấn cùng thủ đoạn hơn người đã trở thành tân hắc đạo đế vương. Quân Diệp chạy trốn để quên đi quá khứ và đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm còn An Nhiên lại ngược lại, phát thông báo khắp nơi không cho phép Quân Diệp chạy trốn. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Tịnh Phi Dương Quang! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc [Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh Phong Lộng Biên Bức Phong Lộng Truy Trục Phong Lộng Bất Yếu Bất Yếu Phóng Khai Ngã Phong Lộng Dữ Ái Vô Quan – Dữ Thống Hữu Quan Phong Lộng Chủ Tử Phong Lộng

tịnh phi dương quang