"Đừng hòng lừa tôi, Senku-chan. Tôi là nhà tâm lý học đó~" Gen trêu chọc trong lời thầm thì, rồi tông giọng trở nên nghiêm túc. "Cậu chỉ cần bảo rằng cậu muốn ngồi ghế cạnh cửa sổ là được mà, tôi sẽ đổi chỗ cho cậu.
Đôi lúc tức quá cũng phải dùng võ mà đánh lại nhưng tôi cũng nhận được những lời khuyên của mẹ tôi : Nếu ai đánh con thì con cứ chạy đi chứ đừng đánh lại họ. Đánh đi đánh lại cũng không ai hơn ai đâu thế nên hãy học hai chữ thôi.
5. Artfolio Cow orking Cafe. Artfolio Coworking Cafe rất thích hợp cho những người cần không gian yên tĩnh ngồi học bài hay làm việc. Nằm khuất trong hẻm, quán với không gian thiết kế sáng tạo và tinh tế, nhiều loại phòng với sức chứa từ 8-40 người hứa hẹn sẽ là địa điểm
Cô đứng ở tầng lầu cao nhìn xuống đường . Cái nhà chọc trời cao quá nên cô thấy ở dưới các ngã phố như những con kiến đang bò chậm chạp. Cà phê của USA quá dở, nhạt tèo tèo nên cô bỗng chợt thèm mùi cà phê của Paris cho dù cô không biết uống cà phê . " Chào Táo !
[justify] [left] Phật Lịch 2549 Dương Lịch 2005 - Việt Lịch 4884 THÍCH PHƯỚC THÁI KINH PHÁP CÚ SONG NGỮ CHÚ GIẢI TẬP 1 Thành kính dâng lên với tất cả tấm lòng t
Tan trường, nó, Huỳnh và Nhi chuẩn bị ra về thì biết được hắn có ý định đến tìm nó. Lúc đó thì đừng có hòng mà chạm vào người tui. - Khanh đứng hẳn dậy bỏ vào phòng tắm không nói thêm một lời nào cả rồi quay sang hắn nói - Phong, lát con chỡ em đi học nghe
xfTFVtD. Nội dung truyện Lúc tỉnh lại, Vương Tiểu Ba phát hiện mình trùng sinh rồi, chôn thây dưới đất hơn ngàn năm, còn đang ở trong một căn phòng đôi, người còn lại là một anh đẹp trai mặc đồ cưới màu đỏ thẫm, lại còn đang hôn hắn nữa! ! Nhỏ yếu vô lực như hắn, hắn có thể làm gì! ? Người kia chỉ vì hồi sinh sư huynh của mình, làm ra vô số của cải, xây hầm mộ, tìm kiếm cây tương tư chỉ có trong truyền thuyết, cuối cùng còn không chút do dự cùng hắn chờ đợi trong quan tài cả ngàn năm. Đương sự biểu thị hoảng hốt, hắn không hề có đoạn ký ức này! Xem thêm Truyện tranh Sư Huynh Đừng Hòng Chạy được cập nhật nhất và đầy đủ nhất tại Hãy Like và Chia sẻ để ủng hộ Kho Truyện Tranh ra các chương mới nhất của truyện Sư Huynh Đừng Hòng Chạy các bạn nhé.
【21】[ Truyện Tranh Đam ] After School – Chap 21 Gặp Em Sau Giờ Học Thể loại Vườn trường, ân oán, hiểu lầm bla bla. . . . Tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Dạ x Bất Nhi / Tĩnh Hải Đồng Mạn Trang Quyên Quyên 🚫 Nghiêm cấm up lại sub của nhóm dưới mọi hình thức! ! ! ⚠️ LƯU Ý Nhà Blue Flower Sub Team chỉ có 3 kênh Youtube 🏰 Nhà Blue Flower Sub Team hiện tại Face Book 🚪 WordPress 🚪 Satan Group KTT 🚪 JIn Ma Group KTT 🚪 BlueFlowerSubTeam S. Tìm kiếm 【21】[ Truyện Tranh Đam ] Tan Học – Đừng Hòng Chạy – Chap 21 Meet Me After School Nguồn Xem thêm Post navigation
Bạn đang đọc truyện Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy của tác giả Ricky_bn. Lục Tĩnh Hy năm nay là sinh viên năm cuối của ngành y, chỉ còn một tháng nữa là ra trường, còn nhớ năm đó ba mẹ cô bắt cô học kinh doanh nhưng cô cố chấp theo ngành y, ba mẹ cô cũng đành chiều theo ý của trên vai mang một cái túi vải trắng, trong cặp chứa đầy tài liệu, đang trên đường đi về nhà, vừa bước đến cửa nhà liền đụng trúng ai đó ngã xuống đất, toàn bộ tài liệu đều rời ra ra, bạn có thể đọc thêm truyện Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em của cùng tác giả.
Tan học, Sở Sở lưng đeo cặp sách vội vàng đi ra khỏi lớp sinh trong lớp tụm ba tụm năm đứng trên hành lang, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Sở Sở, trong mắt lộ ra ý niệm không Sở cúi đầu nhanh chóng đi ngã rẽ, cô lập tức hiểu được vì sao mấy nữ sinh đó lại dùng ánh mắt như thế nhìn này, Dương Tích đang lạnh nhạt đứng bên chỗ rẽ trên hành lang, chờ Sở nắm dây cặp sách, nhanh chóng rời đi.“Kiều Sở.”Sở Sở dừng bước lại, lạnh nhạt hỏi “Chuyện gì?”“Mấy ngày nghỉ quốc khánh, tôi có hẹn cậu, có điều cậu bề bộn nhiều việc, bây giờ rảnh không, tôi muốn mời cậu đi uống gì đó.” Dương Tích đi tới trước Sở Sở, nhìn thẳng cô với ánh mắt sáng quắc.“Không rảnh.”Dương Tích nhíu mày, cũng không tức giận “Cậu nói chuyện trực tiếp như vậy, nói chuyện với người như cậu, không mệt, rất tốt.”“Chị có chuyện gì?”“Nói về Lục Xuyên.”Dương Tích nhìn cô, nói thẳng “Lục Xuyên tâm địa lương thiện, ở trên đường gặp con mèo đi lạc bị thương, cũng sẽ đem bọn chúng tới bệnh viện.”Sở Sở trầm mặc lắng nghe.“Cô hắn nhìn ra được, hắn có khí chất anh hùng, thích vì người khác mà ra mặt.”Trong mắt Dương Tích hiện lên ôn nhu, dịu dàng “Trong lớp nhiều nam sinh chịu nghe lời hắn, làm bạn tốt với hắn, không phải bởi vì hắn dựa vào nắm đấm, mà là hắn rất có tinh thần trọng nghĩa.”Cô biết Dương Tích nói không sai, Lục Xuyên từ nhỏ đã thích bênh vực kẻ yếu, khi đó hắn chủ động tiếp cận cô, cả ngày mặt dày đi theo cô, làm cho mấy đứa trẻ quanh phố cũng không dám cười nhạo cô, khi dễ cô, giống hệt như một kỵ sĩ nhỏ dũng mãnh.“Cô có biết bộ dạng hiện tại của cô, ngay cả tôi, cũng không nhịn được muốn bảo vệ hay không?” Dương Tích đi đến bên người Sở Sở, vươn tay vuốt ve mặt cô “Thật đúng là Tiểu đáng thương.”Sở Sở vội vàng tránh né, không cho cô ta đụng tới.“Loại ý muốn bảo vệ này, kỳ thật rất dễ làm cho nam sinh say mê, dù sao trong chuyện xưa, sau khi kỵ sĩ cứu công chúa, công chúa đều muốn lấy thân báo đáp.” Dương Tích nhìn thẳng mắt Sở Sở, ôn nhu nói “Tựa như chiến lợi phẩm.”Sắc mặt Sở Sở có chút Tích lại nói thẳng “Nhưng mà bây giờ Lục Xuyên hơi làm quá rồi, cô có biết không, đánh nhau bị cảnh cáo, ghi tội, cái lịch sử đen tối này, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của hắn.”“Người con gái giống như cô, căn bản không thích hợp để yêu đương, cô sẽ liên lụy hắn cả đời.”Người con gái giống như cô, căn bản không thích hợp để yêu con gái giống như cô, từ khi sinh ra đã là con riêng, quái nhân....Chưa từng có người nào cho lựa chọn quyền lợi, dựa vào cái gì?Cho dù chỉ có một lần, cô cũng muốn vì chính mình mà lựa chọn một lần, trở thành định nghĩa loại người kia của bọn Sở hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng, nói chắc chắn như đinh đóng cột “Tôi sẽ không để cậu ấy như vậy.......”“Lời trẻ con.” Dương Tích nhìn cô khinh miệt “Bất kỳ ai cũng không quản nổi Lục Xuyên.”“Tôi có thể.”Sở Sở ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn về phía Dương hấp Dương Tích như bị kìm Xuyên, tôi có thể quản cậu sao?Cậu có miệng hắn nói như vậy, nhất ngôn cửu Sở nói “Tôi sẽ không để cậu ấy...... làm ra chuyện gì ngu ngốc.” Dương Tích còn chưa kịp phản ứng, Sở Sở đã trực tiếp đi ngang qua cô ta, ánh mắt lạnh nhạt, thanh âm lại vô cùng kiên quyết “Tôi có thể quản cậu ấy.”Dương Tích vừa hồi phục tinh thần lại, nhìn bóng dáng của cô, đột nhiên đá lên tường một cái, thấp giọng nữ sinh vây xem trên hành lang cũng không lên tiếng, nhanh chóng tản Sở đi ra khỏi cổng trường, đứng ở đầu đường, nhìn trái nhìn phải, xe trên đường rất đông, học sinh tụm năm tụm bảy ra khỏi trường, Sở Sở dừng một lát, lấy di động ra điện cho Lục thoại vang lên mấy giây sau liền có người bắt Xuyên ở bên kia nghe có chút huyên náo, hắn cố đè thấp giọng “Thỏ con.”“Đang ở...... đâu vậy?”“Quán net, chuẩn bị đi rồi, làm sao vậy?”“Muốn gặp cậu.”“Bây giờ?”Lục Xuyên vừa nghe điện thoại vừa cùng bọn Trình Vũ Trạch đi ra khỏi quán net, bọn họ phát hiện được một địa chỉ ip đăng bài, tra ra được một nam sinh lớp 5 năm 2, hiện tại đang muốn đi tìm hắn tính Sở tựa hồ rất kiên trì “Bây giờ....... mình muốn gặp cậu.”Lục Xuyên im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn là nói “Được, gặp ở vườn hoa lần trước đi.”Tắt điện thoại, hắn xoay người nói với bọn Trình Vũ Trạch “Các cậu đi quán bar trước chờ tin của tôi.” Nói xong liền chạy qua bên đường đối Cảnh hỏi “Trạch ca, vậy có đánh hay không?”Trình Vũ Trạch nhìn bóng dáng Lục Xuyên rời đi, nhàn nhã nắm bả vai Tống Cảnh “Chắc là đánh không được rồi.”“Không phải chứ, Xuyên ca vừa nãy còn tức giận thiếu chút nữa đập nát chiếc máy tính, bây giờ...... liền không đánh nữa?”“Tin Xuyên tẩu của cậu đi, có cô ấy ở đó, có nhiều hỏa hơn nữa cũng có thể dập được.”-Sở Sở đứng dưới gốc cây bạch quả, lá cây bây giờ toàn bộ đã ngả vàng, gió thổi qua, rơi khắp đó không xa, Lục Xuyên cất bước chạy về phía cô, sau lưng làm một mảng lớn màu cam của lá cây bạch hắn đeo cặp sách, hắn mặc một bộ đồ đơn giản, từ xa nhìn tới, rất tỏa Xuyên đến gần Sở Sở, còn chưa chờ cô mở miệng đã vươn tay sờ đầu cô an ủi “Hôm nay bị dọa sợ rồi sao?”Sở Sở gật đầu, nhìn hắn một cái, lại nhẹ nhàng lắc Xuyên thuận tay đem mấy phiến lá rơi trên bờ vai của cô phủi xuống, tùy tiện nói “Đừng sợ, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng khi dễ cậu.”“Bây giờ cậu...... định đi đâu?”“Đừng quản, tôi đưa cậu về ký túc xá trước.”Sở Sở lui ra sau mấy bước.“Có phải..... muốn đi đánh nhau hay không?”Ánh mắt Lục Xuyên trầm xuống, nói “Tôi đã tìm được người đăng bài, việc này không thể bỏ qua được, phải cho hắn một bài học mới được.”Sở Sở vươn tay nắm chặt ống tay áo của hắn “........ Có thể không quản chuyện này nữa được không?”“Chuyện của cậu, tôi không quản thì ai quản?”Thanh âm Lục Xuyên có chút phẫn uất “Kiều Sâm quản sao?”Sở Sở hé miệng thấp giọng nói “Mình không cần người khác quản, cậu cũng đừng..... truy cứu chuyện này nữa.”“Không được.” Lục Xuyên quyết đoán cự tuyệt, tính tình của hắn bướng bỉnh, lời người khác nói, hắn rất khó để vào tai.“Nếu không cho hắn ta chút giáo huấn, về sau ai cũng có thể khi dễ cậu mất.”“Lục Xuyên!”Cô nhíu mày, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng “Cậu có nghe lời mình hay không?”“Tôi......”Cô vừa hung dữ lên, Lục Xuyên liền trở nên lúng túng, nói chuyện mang theo chút thương lượng “Hôm nay không nghe có được không?”Sở Sở cũng không muốn ầm ĩ với hắn, biết là do hắn quan tâm cô, muốn giúp tiến lên, lại nắm lấy góc áo của Lục Xuyên, cố chấp nói “Dù sao đi nữa cũng không cho cậu đi.”Lục Xuyên nở nụ cười “Cậu có thể bám lấy tôi cả đêm sao?”“Mình sẽ bám lấy cậu cả đêm.”Lục Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn đang cầm chặt góc áo của hắn, khiêu mi nói “Tôi muốn về nhà, cậu cũng đi theo?”“Mình đưa cậu về.”Hắn cười “Cậu như vậy, cũng đưa tôi về được”“Tôi tiễn cậu.”“Được, vậy đi theo đi.”Sở Sở nói được làm được, hắn đi bước nào, cô tiến theo bước Xuyên đứng lại trước cửa buồng vệ sinh ở công viên, quay đầu lại nở nụ cười với cô “Đi vệ sinh cũng đi theo?”Sở Sở nhìn nhà vệ sinh nam, rồi buông tay, ngay khi cô buông tay, Lục Xuyên thừa dịp xoay người bỏ chạy!Sở Sở cả kinh, sửng sốt nhìn thân ảnh đang xa dần của sao lại như vậy!“Lục Xuyên!” Cô gọi hắn một tiếng, lập tức chậm chạp đuổi thật sự chạy theo hắn, một đường nghiêng ngả lảo đảo, cố hết sức mà chạy, Lục Xuyên quay đầu lại nhìn thì kinh hồn bạt vía, chỉ lo cô lại bị ngã, chạy được chục bước liền dừng lại, trở lại đợi cô đuổi kịp, vươn tay giúp cô ổn định lại cơ thể, bất đắc dĩ nói “Cô em này, làm gì mà phải khổ sở như vậy a.”Sở Sở thở hổn hển, dùng sức mà trừng hắn.“Từ từ.” Hắn đưa tay ra vỗ vỗ lên lưng cô, giúp cô thuận khí “Chậm thôi.”Sở Sở sau khi bình phục lại, một lần nữa nắm góc áo của hắn “Đừng, đừng hòng chạy.”Màn đêm chậm rãi buông xuống, bầu trời đêm đầy Xuyên bất đắc dĩ nói “Áo nhăn rồi.”Sở Sở nghĩ nghĩ, tay dịch sang chỗ khác, ngay tức khắc lại nắm Xuyên dứt khoát bắt lấy tay cô nói “Như vậy được không?”“A?”Tay cô mềm mại nhiều thịt, còn có chút ngượng ngùng, thấm mồ hôi. Mà tay hắn rất lớn, lòng bàn tay hơi thô ráp nhưng ấm áp dễ tùy ý để hắn nắm, cùng hắn bước chậm dưới ánh từ đầu trong lòng Lục Xuyên đã có chút không yên, trước kia ít nhiều cũng đã tiếp xúc thân thể với cô, có điều những động tác nhỏ kia, đều vô cùng ngắn gian đúng là một thứ đồ thần kỳ, nó có thể ngắn lại cũng có thể kéo dài, có thể mang đến cảm giác tim đập thình thịch trong nháy mắt, cũng có thể làm tim đập nhanh không dụ như lúc này, tim Lục Xuyên đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn bộ cơ thể đều nóng lên, cảm thụ được lòng bàn tay mềm mại của cô, đem cái xúc cảm kia từng chút từng chút một khắc vào trong tâm cần cô hơi có chút phản kháng, hắn lập tức sẽ buông mà lại không có, tựa như con thỏ hiền lành ngoan dịu, cô tùy ý để hắn nắm tay, cũng hắn bước chậm trên con đường đêm thanh tịch kéo theo một tia hàn ý lạnh lẽo, Sở Sở đánh vỡ trầm mặc trước.“Hôm nay thầy chủ nhiệm rất tức giận, hiện tại đã năm 3 rồi, cậu đừng.... gây chuyện nữa.”Lục Xuyên trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi “Vậy cậu có phải rất quan tâm tôi không?”Sở Sở ngừng lại, gian nan nói “Không muốn cậu..... chịu phạt.”Lục Xuyên tránh đi câu trả lời của cô, cố chấp hỏi cô như trước “Tôi hỏi cậu, cậu có phải rất quan tâm tôi không?”Một trận gió đêm thổi tới, những phiến lá khô nổi lên cuồn chốc, Sở Sở cuối cùng cũng thừa nhận “.... quan tâm cậu.”Khóe miệng Lục Xuyên nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Hắn rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn Sở Sở, được đằng chân lên đằng đầu truy hỏi đến cùng “Vì sao quan tâm tôi?”Sở Sở xoay mặt qua một bên “Đừng hỏi.”Lục Xuyên đột nhiên nắm chặt tay Sở Sở, cố chấp hỏi “Vì sao quan tâm tôi?”Sắc mặt Sở Sở dần phiếm hồng, gió cuốn một mảnh lá cây bạch quả, thổi bay ra xa, ngay tại khoảnh khắc nó rơi xuống đất, Sở Sở đột nhiên kiễng mũi chân, nâng cằm lên, hôn lên má Lục Xuyên một hôn nhẹ nhàng tựa như con bướm, nhoáng lên một cái rồi bay đi. Môi cô mềm mềm, lành thể Lục Xuyên như bị đông lạnh, tứ chi cứng ngắc, trái tim điên cuồng nhảy loạn nổi mà vui như không xác định, hắn đưa tay lên sờ mặt phải là nằm mơ a!Mặt hắn trở nên nóng Sở còn nóng hơn hắn, ngay cả vành tay cũng đỏ đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên một cỗ lực mạnh mẽ trực tiếp đặt cô lên thân cây bạch quả to lớn, Lục Xuyên nắm lấy bả vai cô, dùng sức hôn lên môi của cô mềm mại, hương vị ngọt ngào, Lục Xuyên cảm giác được toàn thân đang run rẩy, huyệt thái dương không ngừng nhảy dùng lực liếm khóe môi xinh xắn của cô, không có kỹ xảo gì, chỉ muốn trằn trọc nghiền áp, tìm mọi cách mở miệng cô ra, mở ra khát vọng đã lâu cầu mà không được trong Sở “ưm” một tiếng, theo bản năng muốn đi qua bên cạnh, Lục Xuyên trực tiếp đè ót cô lại, đồng thời tay kia ôm lên hông cô, bức bách toàn bộ cơ thể cô, nghênh đón nụ hôn của hắn nóng bỏng như vậy, đầu lưỡi như chạm phải một ngọn lửa nóng, vội vàng muốn tách răng cô ra, thế nhưng Sở Sở lại không chịu há miệng, Lục Xuyên thử qua vài lần vẫn thất bại, giống như trừng phạt cô không cho hắn tiến vào mà cắn cắn môi cô ngày một phút sau, môi Lục Xuyên thoáng dịch ra, cách cô một khảng, nhìn nhau một cái. Mặt cô đỏ ửng, môi cũng ướt át hơi sưng đỏ, một đôi mắt mở to nhìn Xuyên cười xấu xa, lại tiến đến liếm môi cô, thưởng thức vị ngọt như kẹo sữa này.“Ưm.”Lục Xuyên hôn cô không biết mệt mỏi, tay trái Sở Sở mềm nhũn đặt lên lồng ngực của hắn.“Có thích không?” thanh âm Lục Xuyên trầm thấp, như mang theo cuồng nhiệt vô tận “Sở Sở, thích không?”Sở Sở mở to đôi mắt sâu thẳm, gật gật thích nụ hôn của hắn, rất thích.“Đổi lại, cậu hôn tôi đi.” Hô hấp Lục Xuyên nóng rực phả lên mặt cô, mang theo ngữ điệu mê hoặc “Sở Sở, hôn tôi.”Sở Sở ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó chậm rãi buông mắt xuống, ánh mắt rơi xuống làn môi mỏng của hắn, cô khập khiễng tiến tới, nhẹ nhàng ngậm lại, cắn một người Lục Xuyên như muốn bùng nổ, da đầu run lên từng trận, đầu gối của hắn tách hai bắp đùi của cô ra, trực tiếp đem cô bế lên, đặt lên thân cây, tay từ eo cô chậm rãi dời lên, mắt thấy sắp đụng vào ngực Sở Sở đỏ bừng, cô vô lực đẩy hắn ra một chút, thấp giọng nói “Đừng......”Tay Lục Xuyên ngừng lại, một lần nữa đặt xuống eo cô, dùng sức vuốt ve, sau đó đó không an phận dời xuống mông Sở đỏ mặt thấp giọng nói “Cậu..... đừng.... nơi này có người.”Lục Xuyên đang hôn chợt dừng lại, hắn quay đầu lại, nhìn đến quảng trường cách đó không xa có mấy bác gái đang nhảy theo nhạc, lập tức hiểu được gì đó, hắn nhìn cô không thể tin được, đột nhiên hỏi “Vậy cậu có muốn, theo tôi đến chỗ nào đó yên tĩnh hơn không?”
Edit Min Beta Doãn Uyển Du Sau khi tan học, Sở Sở cầm lấy chiếc cặp đi ra khỏi phòng học, bước chân có chút vội vã. Nữ sinh tốp ba tốp năm tụ tập ở đầu hành lang, tạo thành một nhóm người nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chú theo phía sau Sở Sở, đầu mày đáy mắt đều biểu lộ ra một loại ý tứ không thiện cảm. Sở Sở cúi đầu nhanh chóng đi đến hành lang. Lúc qua ngã rẽ, cô lập tức sáng tỏ vì sao ban nãy đám nữ sinh kia lại dùng ánh mắt đó nhìn cô. Giờ phút này, Dương Tích hờ hững dựa vào ngã rẽ của hành lang, chờ cô tới. Sở Sở nắm lấy quai cặp, cố gắng đi thật nhanh. "Kiều Sở." Sở Sở dừng lại, lạnh lùng hỏi "Có chuyện gì?" "Lúc Quốc khánh, tôi đã hẹn gặp cậu, có điều cậu bề bộn nhiều việc, bây giờ có rảnh hay không, tôi muốn mới cậu đi uống nước." Dương Tích đi đến trước mặt Sở Sở, ánh mắt sáng rực nhìn cô. "Không rảnh." Dương Tích nhíu mày, nhưng cũng không giận "Cậu nói chuyện thẳng thắn thật đấy, so với loại người như cậu thế này, rất tốt đấy." "Cậu có chuyện gì không?" "Nói một chút chuyện của Lục Xuyên." Dương Tích nhìn cô, nói thẳng "Lục Xuyên tấm lòng lương thiện, trên đường gặp được chó mèo hoang, sẽ đưa bọn nó đi bệnh viện." Sở Sở trầm mặc lắng nghe. "Cậu chắc chắn cũng có thể nhìn ra được, cậu ấy rất coi trọng tình bạn bè, thích ra mặt vì người khác." Trong con ngươi của Dương Tích hiện lên sự dịu dàng "Trong lớp đám con trai chịu nghe lời cậu ấy như vậy, có thể trở thành bạn bè với cậu ấy, không phải là vì cậu ấy dùng quyền chèn ép, mà bởi vì cậu ấy luôn nghĩa khí trọng tình trọng nghĩa." Cô biết rõ những lời Dương Tích nói không sai, từ nhỏ Lục Xuyên đã thích đứng ra giải quyết chuyện bất bình, khi còn nhỏ anh chủ động làm quen với cô, mặt dày suốt ngay đi cạnh cô, là để cho mấy đám trẻ xung quanh đấy nhìn thấy được mà không còn dám ăn hiếp cô nữa, giống hệt một kỵ sĩ nhỏ dũng cảm. "Cậu có biết dạng người như cậu thế này, ngay cả tôi còn không nhịn được muốn bảo vệ cậu." Dương Tích đi đến bên cạnh Sở Sở, đưa tay vuốt ve mặt cô "Thật sự là một cô nhóc đáng thương." Sở Sở vội vàng giơ tay lên ngăn lại, không để cho tay cô ta chạm vào người mình. "Loại ý muốn bảo vệ này, thật ra mấy người con trai rất thích, dù sao cũng giống như một câu chuyện cổ tích, kỵ sĩ cứu vớt công chúa nhỏ, công chúa sau này lập tức muốn lấy thân báo đáp." Dương Tích khóa chặt ánh mắt của Sở Sở, ôn nhu nói "Như là một chiến lợi phẩm." Sắc mặt Sở Sở dần lạnh tanh. Lời Dương Tích lại xoay chuyển, thẳng thừng nói ra "Nhưng bây giờ quả thật Lục Xuyên làm hơi quá, cậu có biết không, đánh nhau bị cảnh cáo và ghi thành tội danh, những cái lịch sử đen tối này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của cậu ấy." "Loại cô gái như cậu, căn bản không thích hợp để yêu đương, cậu sẽ làm liên lụy cậu ấy cả đời." Loại cô gái như cậu, căn bản không thích hợp để yêu đương. Dạng cô gái như cô, từ lúc sinh ra đã bị dán mác là con rơi, là quái nhân... Từ xưa tới nay, chưa từng có một ai cho cô quyền lựa chọn, họ dựa vào cài gì? Dù chỉ là một lần thôi, cô cũng muốn được sống vì bản thân mình, từ trên xuống dưới của cô đều dần trở thành loại người như trong định nghĩa của bọn họ. Hô hấp của Sở Sở trở nên dồn dập, sắc mặt ửng hồng, lời nói ra lại như vững vàng kiên định "Tôi sẽ không để cậu ấy trở thành như vậy..." "Lời con nít." Dương Tích khinh miệt nhìn Sở Sở "Không ai có thể quản được Lục Xuyên." "Tôi có thể." Sở Sở ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng nhìn về phía Dương Tích. Hô hấp Dương Tích ngừng trệ. Lục Xuyên, mình có thể quản cậu sao? Cậu có thể. Anh đã từng chính miệng thừa nhận, nhất ngôn cửu đỉnh. Sở Sở nói "Tôi sẽ không để cho cậu ấy...để cậu ấy làm bất kỳ việc ngu ngốc gì." Dương Tích còn chưa kịp phản ứng, Sở Sở trực tiếp đi lướt qua người cô ta, ánh mắt lạnh nhạt nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định "Tôi có thể quản cậu ấy." Dương Tích vừa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn bóng lưng Sở Sở, đột nhiên cô ta đá vào tường, thấp giọng mắng một câu. Đám con gái đứng trên hành lang xem kịch vui im lặng vội vàng rời đi. Sở Sở đi ra khỏi cổng trường đứng ở đầu đường. Nhìn người xe chung quanh lướt qua vội vã, bên cạnh thì tốp ba tốp năm tụ tập đứng ở cửa trường, Sở Sở đứng ngẩn ngơ một lát, lấy điện thoại gọi cho Lục Xuyên. Điện thoại vang lên mấy giây sau đã có người bắt máy. Đầu bên kia của Lục Xuyên nghe có chút ồn ào náo nhiệt, anh cố gắng hạ thấp giọng "Thỏ lớn." "Đang...ở đâu?" "Quán net, chuẩn bị đi rồi, sao thế?" "Muốn gặp cậu." "Ngay bây giờ?" Lục Xuyên ở một bên nghe điện thoại, một bên đi ra khỏi quán net với bọn Trình Vũ Trạch, bọn họ tìm ra được địa chỉ IP của người viết bài đăng, điều tra thì biết được là một nam sinh của lớp 11/5, bây giờ đang muốn đi tìm người tính sổ. Sở Sở dường như rất có kiên nhẫn "Bây giờ...mình muốn gặp cậu." Lục Xuyên trầm mặc, cuối cùng vẫn thỏa hiệp "Được rồi, ở hoa viên nhỏ lần trước." Cúp điện thoại, anh quay lại nói với Trình Vũ Trạch "Các cậu đi quán bar trước đi chờ tin của tôi." Nói xong chạy ngay đến hoa viên đối diện. Tống Cảnh hỏi "Trạch ca, tình huống này là không muốn đi đánh nhau nữa hả?" Trình Vũ Trạch nhìn bóng lưng Lục Xuyên đang chạy đi, nhàn nhã quàng vai Tống Cảnh "Xem ra là không đánh được rồi." "Không phải đâu, vừa nãy Xuyên ca tức giận đến mức xém chút nữa đi đập nát quán net nhà người ta luôn mà, bây giờ...lại không đánh nữa?" "Tin tưởng vào chị dâu của cậu, có cô ấy ở đó, tức giận bao nhiêu cũng có thể dập tắt được." Sở Sở đứng dưới gốc cây ngân hạnh, lá cây nhuộm màu hoàng hôn, gió thổi qua, rơi xuống đất. * cây ngân hạnh Cách đó không xa Lục Xuyên chạy về phía cô, phía sau anh là một mảnh màu vàng cam của lá ngân hạnh. Anh mang túi quai chéo, mặc một chiếc áo len, ống quần chín tấc được sơ vin gọn gàng, lộ ra đôi giày thể thao màu trắn, anh mặt quần áo đơn giản nhưng rất thời thượng, từ xa đi đến. Lục Xuyên đến gần Sở Sở, còn không chờ cô mở miệng đã giơ tay sờ sờ đầu cô an ủi "Hôm nay bị dọa sợ rồi sao?" Sở Sở giật mình, nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu. Lục Xuyên thuận thế phủi phiến lá rơi trên đầu vai của cô, lẫm lẫm liệt liệt nói rõ ràng "Đừng sợ, tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu được." "Bây giờ cậu...đi đâu?" "Đừng để ý, tôi đưa cậu về trường học." Sở Sở lui ra phía sau một bước. "Có phải là..muốn đi đánh nhau hay không?" Ánh mắt Lục Xuyên trầm xuống, im lặng một lát mới cất lời "Tôi tìm người đăng bài về cậu, việc này không thể bỏ qua được, cần dạy dỗ nó một chút." Sở Sở nắm chặt ống tay áo của anh "...Có thể đừng quản chuyện này được không?" "Chuyện của cậu, bảo tôi mặc kệ để cho ai quản?" Giọng nói Xuyên có hơi ấm ức tức giận "Kiều Sâm quản cậu sao?" Sở Sở mím chặt môi, thấp giọng nói "Mình không muốn ai quản, cậu cũng đừng...truy cứu chuyện này nữa." "Không được." Lục Xuyên quả quyết từ chối, tính tình anh bướng bỉnh, người khác nói gì đều không thèm bỏ vào tai. "Nếu không cho nó một trận, về sau con mẹ nó còn dám leo lên đầu cậu ngồi luôn đấy." "Lục Xuyên!" Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi tức giận "Cậu có nghe mình không?" "Tôi..." Cô hơi tức lênmột cái là anh lập tức sợ, trong lời nói đành mang theo một chút thương lượng "Riêng hôm nay không nghe cậu có được hay không?" Sở Sở không muốn náo loạn với anh, cô biết anh đang quan tâm cô, giúp đỡ cô. Cô tiến lên một bước, nắm lấy góc áo của Lục Xuyên, cô chấp nói "Dù sao cũng không cho cậu đi." Lục Xuyên cười một tiếng "Cậu có thể nắm tôi một đêm sao?" "Vậy thì mình nắm lấy cậu một đêm." Tròng mắt Lục Xuyên nhìn vào cổ tay trắng noãn đang kéo góc áo của anh, nhíu mày hỏi "Tôi muốn về nhà, cậu cũng đi theo?" "Đưa cậu về." Anh cười "Bộ dạng cậu như thế này còn muốn tiễn tôi về nhà?" "Mình dẫn cậu về." "Được, vậy thì đi thôi." Sở Sở nói được làm được, anh đi một bước, cô theo sau một bước. Lục Xuyên đi đến cửa nhà vệ sinh thì ngừng lại, quay đầu cười với cô một cái "Đi vệ sinh, cũng muốn theo sao?" Sở Sở nhìn nhìn nhà vệ sinh nam, sau đó buông tay, ngay lúc cô vừa buông ra, Lục Xuyên bất ngờ thừa cơ hội xoay người bỏ chạy. Sở Sở hoảng hốt, nhìn thân ảnh của anh ngày càng chạy đi xa, sững sờ. Sao lại thành ra như vậy rồi. "Lục Xuyên!" Cô gọi anh một tiếng, lập tức chạy đuổi theo sau. Cô thật sự đuổi theo, trên đường còn lảo đảo, chạy cũng mất rất nhiều sức, Lục Xuyên quay đầu lại thấy thì vô cùng kinh hồn bạt vía, sợ cô bị té, chạy được chục bước thì dừng lại, quay lại đợi cô chạy tới, đưa tay giữ vững người cô, có chút bất đắc dĩ "Ai dà, cô em gái này, sao đầu óc như vậy vậy hửm." Sở Sở thở hổn hển, trừng anh. "Chậm thôi." Anh vỗ vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí "Chậm thôi nào." Sau khi bình phục hô hấp, Sở Sở lại một lần nữa nắm lấy áo anh "Đừng...đừng hòng chạy nữa." Màn đêm chậm rãi buông xuống, bầu trời xanh ngắt dần tối, trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện lốm đốm vài vì sao. Lục Xuyên bắt đắc dĩ nói "Nhăn quần áo." Sở Sở nghĩ nghĩ, dời tay một chút rồi lại một lần nữa lập tức nắm lấy. Lục Xuyên dứt khoát nắm chặt tay cô, nói "Như thế này có được hay không?" "A?" Bàn tay mềm mại của cô mập mập có thịt, còn có chút ngượng ngùng, đổ mồ hôi. Mà tay anh lại rất lớn, lòng bàn tay có chút thô ráp, nhưng lại ấm áp dễ chịu. Cô tùy ý để cho anh nắm, cùng anh dạo bước dưới ánh trăng sáng. Lúc đầu trong lòng Lục Xuyên còn có hơi thấp thỏm, trước kia ít nhiều cũng từng tiếp xúc thân thể với cô, có điều những động tác đó rất ngắn ngủi. Thời gian đúng là một thứ gì đó rất thần kỳ, có thể rút ngắn cũng có thể kéo dài, có thể mang tới cảm giác tim đập thình thịch trong tích tắc, cũng có thể khiến con người ta không ngừng được nhịp tim đập nhanh liên tục không ngừng, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ví dụ như lúc này, tim Lục Xuyên đập nhanh đến nỗi không thể kiềm chế, cả người đều nóng lên, mọi dây thần kinh giác quan đều ngưng lại ngay cánh tay phải, cảm giác lòng bàn tay mềm mại của cô, loại cảm xúc đặc biệt này từng chút từng chút một khắc vào trong xương tủy. Chỉ cần cô có một chút ý kháng cự, anh nhất định sẽ ngay lập tức buông cô ra. Nhưng cô không hề có, giống hệt một con thỏ ngoan ngoãn, tùy ý để cho anh nắm, cùng anh dạo bước dưới ánh trăng. Bóng đêm thanh tĩnh, gió nhẹ thổi qua mang theo một chút lành lạnh, cuối cùng vẫn là Sở Sở phá vỡ trầm mặc. "Hôm nay giáo viên chủ nhiệm lớp đã rất tức giận, bây giờ đã là lớp mười hai, cậu cũng đừng nên...gây chuyện nữa." Lục Xuyên trầm mặc rất lâu, đột nhiên hỏi "Có phải cậu thật sự rất quan tâm tôi không?" Sở Sở ngừng một chút rồi khó khăn nói ra "Không muốn...cậu bị phạt." Lục Xuyên tránh câu trả lời của cô, cố chấp hỏi lại "Tôi hỏi cậu, có phải rất quan tâm tôi không?" Một trận gió đêm thổi đếm, cuốn theo từng mảnh lá khô. Chốc lát sau, Sở Sở rốt cuộc cũng thừa nhận "...Quan tâm cậu mà." Khóe miệng Lục Xuyên giương lên, làm lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Anh cụp mắt xuống, nhu hòa nhìn Sở Sở, được một tấc lại tiến thêm một thước truy hỏi "Vì sao lại quan tâm tôi?" Sở Sở quay mặt tránh sang một bên "Đừng hỏi nữa." Lục Xuyên đột nhiên nắm chặt tay Sở Sở, cố chấp tìm kiếm câu trả lời "Vì sao lại quan tâm tôi?" Sở Sở nhăn mày, sắc mặt không tự chủ nổi lên một màu hồng nhạt khó nhận ra. Gió cuốn lên một mảnh lá cây ngân hạnh, kéo trôi về nơi xa, rồi bỗng dừng gió ngừng hẳn để từng phiến lá nhè nhẹ rơi xuống mặt đất, trong chớp mắt ấy, Sở Sở đột nhiên nhón chân lên, hơi giương cằm nhắm ngay trên gò má của Lục Xuyên hôn một cái. "Chụt" một tiếng, nhẹ nhàng tựa như cánh bướm, vừa đậu nhoáng cái đã bay đi. Môi cô mềm mại mà lành lạnh. Thân thể Lục Xuyên đột nhiên đông cứng lại, tay chân cứng ngắc cùng với con tim đang điên cuồng đập loạn xạ. Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch. Mạnh mẽ mà vui vẻ. Dường như không biết đây là sự thật hay chỉ là giấc mơ, anh đưa tay lên sờ sờ gò má của mình. Đây không phải là nằm mơ! Mặt anh đỏ như bị thiêu đốt. Mà Sở Sở còn đỏ hơn, ngay cả vành tai cũng đỏ như máu, sáng long lanh trước mắt anh. Cô muốn mở miệng nói một câu gì đó, bỗng nhiên có một sức lực mạnh mẽ đẩy cô tựa vào thân cây ngân hạnh, Lục Xuyên đứng trước người cô đưa tay chế trụ bả vai cô, dùng sức hôn thật mạnh lên môi cô. Đôi môi cô mềm mại, hương vị ngọt ngào, Lục Xuyên cảm thấy toàn thân mình trở nên nóng rực, huyệt thái dương giật giật như đang nhảy nhót vui sướng. Sở Sở "Ưm" một tiếng, vô thức lùi lại ra phía sau, Lục Xuyên đè lại cái ót của cô, đồng thời tay kia nắm chặt bên hông cô, bức bách cô nhón cả người lên, tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ của anh. Môi anh nóng bỏng, đầu lưỡi giống như một con giống như mang theo một ngọn lửa nóng, vội vội vàng vàng muốn cạy mở hàm răng đang đóng chặt lại của cô, nhưng không biết tại sao Sở Sở không chịu mở miệng, Lục Xuyên thử cố gắng mấy lần, vẫn đành thất bại ngừng lại, sau đó giống như muốn trừng phạt cô, anh càng mạnh mẽ gặm cắn đôi môi cô. Vài phút sau, môi Lục Xuyên thoáng dời đi, cách cô một khoảng cách nhỏ, liếc một cái. Má cô đỏ bừng, đôi môi có hơi sưng đỏ ướt át, hai mắt mở to sững sờ nhìn anh. Lục Xuyên cười xấu xa, lại liếm nhẹ môi cô, không ngừng thưởng thức hương vị ngọt ngào như kẹo này. "Ưm." Lục Xuyên tựa như không thấy mệt mà liên tục hôn cô, liếm cô, bàn tay mềm nhũn của Sở Sở đặt trên lồng ngực anh. "Có thích không hửm?" Âm thanh của Lục Xuyên bị đè nén rất thấp, mang theo một sự cuồng nhiệt vô tận "Sở Sở, cậu có thích không?" Sở Sở mở to đôi mắt tĩnh mịch nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu. Cô thích anh hôn cô, rất rất thích. "Đổi lại, cậu hôn tôi." Hơi thở Lục Xuyên nóng rực phả lên trên mặt của cô, mang theo một chút dụ hoặc "Sở Sở, hôn tôi đi." Sở Sở ngẩng đầu nhìn anh, sau đó từ từ cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên đôi môi mỏng của anh, cô khập khiễng đi đến gần sát anh, nhẹ nhàng ngậm lấy môi anh cắn một cái. Cả người Lục Xuyên như muốn nổ tung, da đầu tê dại, đầu gối của anh trực tiếp chen vào giữa hai đầu gối tách bắp đùi của cô ra, rồi dùng lực bế cô lên, chống đỡ lên trên thân cây, tay của anh từ bên hông cô chậm rãi rời lên trên, mắt thấy tay anh sắp đụng vào ngực cô. Sở Sở đỏ mặt vô cùng, cô vô lực đẩy anh một cái, thấp giọng nói "Đừng..." Tay Lục Xuyên ngừng lại, một lần nữa đặt bên hông Sở Sở, bàn tay thô ráp cách một lớp vải dùng sức vuốt ve, sau đó lại rất không an phận dời xuống, rơi vào trên mông của cô. Sở Sở đỏ mặt, thấp giọng nói "Cậu...đừng, ở đây có người." Lục Xuyên đang hôn môi cô đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn thấy cách đó không xa có mấy bác gái ở vũ trường đã bắt đầu theo âm nhạc vặn vẹo từng tiết tấu nhảy nhót, rốt cuộc sáng tỏ ra điều gì đó, vẻ mặt anh biểu lộ không thể tin được nhìn cô, đột nhiên hỏi "Vậy cậu có muốn, đến một nơi nào đó yên tĩnh với tôi hay không?!" Lời editorXuyên Xuyên à, sao con trai lại lưu manh như vậy hả, thu liễm lại cho bà Min của cô gái nhỏ người ta là đừng hôn đừng sờ nữa, ông lại đi hiểu thành đừng hôn ở đây??? Trong đầu là gì đấy, hả?
Thể loại hiện đại đô thị, nhất thụ đa công 1×6, mỹ công, đại thúc thụ, niên hạ, HEEditor Chính văn trừ chương cuối + PN1 + PN2 Quét Chương cuối Chính văn Chương 176 Nhất Dịp Chi Vô admin Boy Love Fujoshi And Gei LandĐộ dài 176 chương + 3 PN HoànCó một vị đại thúc đã ba mươi tuổi rổi mà người vợ lại bỏ đi theo người vậy người cha già lại giận quá sinh ra thấy trong nhà sắp không còn gì để trả tiền thuốc menY nghĩ đến một con đường khácThật vất vả mới có người giới thiệu y vào một công việc lương cao trong một trường học nổi tiếngKhông ngờ vừa vào không lâu liền có vấn đềKhông chỉ bảo vệ biến thành bảo mẫuCòn bị một đám mỹ thiếu niên dùng các loại cách giày đơn thuần trêu đùa liền biến thành tranh đoạt độc chiếmĐại thúc kinh hoàngỞ lại hay chạy trốn?Đám sói con Grừ ~ Grừ ~Đại thúc, anh đừng có chạy!Review by Hội cuồng ĐAM MỸ NHẤT THỤ ĐA CÔNGĐại thúc hơn ba mươi tuổi, vợ bỏ chạy theo người ta, cha già giận quá thành bệnh. Mắt thấy trong nhà sắp không còn gì để trả tiền thuốc men. Thật vất vả mới có người giới thiệu y vào một công việc lương cao trong một trường học nổi tiếng. Không ngờ vừa vào không lâu liền có vấn đề. Không chỉ bảo vệ biến thành bảo mẫu. Còn bị một đám mỹ thiếu niên dùng các loại cách giày chung là đang bấn bộ này chút xíu. Trước hết phải kể đến cái hình minh hoạ kết hợp tựa truyện quá sức là dễ thương và hài hước. Trên mặt mấy con búp bê nhỏ ghi rõ chữ LANG, LANG,LANG…đang cùng đuổi theo thúc thúc =.Mới theo dõi được tầm 30 chương gì à, thấy cốt truyện tuy không mới mẻ nhưng cũng hay hay. Truyện nói ngược mà ta thấy ngược mô, cùng lắm ngược nhẹ nhàng chút đỉnh. Tình tiết truyện đi khá nhanh, các anh công xuất hiện liên tục, diễn biến tâm lý tình cảm nhanh đến mức khiến người đọc cảm thấy tình cảm của mấy anh công trẻ con này hơi vô có vẻ theo cái motip vừa gặp đã yêu nhàm chán, mà được cái mấy bé soi con tranh giành thúc thấy dễ thương quá vẻ do các công gần như cùng 1 lúc xuất hiện, tác giả cũng chẳng mô tả kỹ chi tiết đặc điểm nổi bật từng người nên mãi đến mười mấy chương cũng chẳng nhớ nổi ai là thì nói vậy, nhưng thấy bộ này cũng hay, H cũng kít thít *cười gian*, đáng xem.
tan học đừng hòng chạy